Friday 13 October 2017

If only you could see...



      Mẹ ạ, hôm nay mùa thu đẹp khôn tả, sau những ngày mưa bão tơi bời (và có thể mai kia những cơn bão mới lại đến). Nhưng hôm nay thì trời xanh, nắng nhạt, gió đủ lành lạnh thanh mát để cảm thấy không khí nhẹ bỗng, sạch tinh. Cuộc đời có bao nhiêu điều tươi mới, dịu dàng như thế, và mẹ đang ở nơi đâu hả mẹ...?
      Mẹ ơi, những ngày đẹp làm con buồn nhiều. Vì cảm giác mẹ, một người yêu vô cùng cuộc đời, một người thật biết sống, biết nâng niu từng giây phút đẹp đẽ giản đơn, lại chẳng bao giờ có được chúng nữa. Con pha cốc trà xanh, ngồi uống một mình bên cửa sổ mở rộng và đầy gió lạnh. Con tưởng tượng mẹ sẽ đến khép bớt cánh cửa, ngồi xuống cạnh con, nhắc con quàng khăn vào kẻo ốm. Con nhớ những ngày gần từ biệt, mẹ nằm mỏng dính trên chiếc giường rộng mênh mông, tiếng mẹ nhẹ như hơi thở, nhưng mỗi khi tỉnh táo mẹ vẫn cố gắng dặn dò con nhiều điều. Mẹ bảo, con hồi nhỏ ốm yếu, quanh năm bị ho, nên lúc nào cũng phải nhớ giữ cổ ấm tay ấm, không bao giờ được uống nước lạnh. Mẹ bảo, ban ngày đã đi dạy vất vả, tối con đừng thức khuya, đừng dùng máy tính nhiều, con là mẹ trẻ con rồi mà sao không biết tự chăm sóc cho mình? Mẹ bảo, tính con cả nghĩ, cuộc đời chẳng bao giờ trọn vẹn, hãy học cách sống nhẹ nhàng thanh thản hơn, mẹ không mong gì ngoài mong con cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Mẹ bảo...
      Vì những gì mẹ dành cho con cứ tràn đầy đến phút cuối cùng như thế, nên đến tận bây giờ, có những lúc thất vọng, có những lúc đau khổ, con vẫn tựa nương vào đó, để đi tiếp, để sống tiếp, để chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ gục ngã.
      Trong một bộ phim con yêu, Poetry, con đã khóc rất nhiều đoạn bà Mija 63 tuổi cô độc, bị bệnh Alzheimer, chợt nhớ về cô bé Mija 3 tuổi - khi được hỏi về "ký ức hạnh phúc nhất trong đời của bà là gì?": Mẹ Mija ốm, chị cô thay mẹ chăm sóc cô. Trong phòng khách, nơi tấm rèm đỏ khép kín, qua khe hẹp, một tia nắng lọt vào, Mija thấy một nửa khuôn mặt chị, một nửa khuất sau tấm rèm: “Mija lại đây nào, lại đây nào” - chị vừa nói vừa vỗ tay. Cô bé Mija mặc váy hồng cứ thế chập chững và vui sướng tiến về phía chị. Dù khi đó còn rất bé, Mija vẫn biết là chị yêu cô, và biết mình thật xinh. Giống như Mija, nếu có một ngày mắc Alzheimer, con cũng sẽ không thể quên những buổi tối mùa đông lạnh lẽo, trong căn phòng tập thể nhỏ xíu chật chội, sau giờ soạn bài, mẹ ngồi khâu mũ, đan khăn cho con đến khuya. Những chiếc mũ hoa mềm mại, những chiếc giày xinh xắn, những chiếc khăn nhiều màu được khéo léo ghép từ những mẩu len vụn, khiến lúc nào trông con cũng giống một cô công chúa, lúc nào con cũng cảm thấy mình thật xinh đẹp và được yêu thương rất nhiều, dù đó cũng là những tháng ngày mẹ và bố phải xoay xở đến kiệt sức để có được một cuộc sống bình thường cho các con. Giống như Mija, bởi vì trong những ngày bé bỏng kia con đã biết thế nào là hạnh phúc, con là một đứa trẻ hay cười, nên sau này dù cuộc sống đối xử với con thế nào, con sẽ vẫn kiên nhẫn và can đảm đứng trước nó, đón nhận nó...
        Con nghĩ về mẹ mỗi ngày, nghĩ về mẹ lại là cách để con thiền, để con tịnh tâm, để con gột bỏ những phiền lụy, xáo trộn mà đời mang đến. Hướng về những ký ức đẹp đẽ cũng là cách để con đối diện mỗi ngày với thực tại, với một hố sâu thăm thẳm chưa bao giờ vơi trong lòng mình. Dưới hố sâu ấy, có những khi, cơn đau cũ lại dội lên đến nghẹt thở, không cách nào, không làm sao cho dịu đi được. Đó là lúc, con muốn chạy ra ngoài đường, chạy đến cùng trời cuối đất, chỉ để hỏi: Mẹ đang ở đâu giữa những cơn gió lạnh này? giữa những con đường hun hút này? Có những tối muộn con tưởng tượng mình đang lang thang trên phố, đang đứng tần ngần trước một cửa hàng len, đang chọn một chiếc khăn mềm, một chiếc áo cổ lọ thật xinh cho mẹ, như những mùa đông trước. Rồi hình ảnh ấy tan nhanh trong tâm trí, con lại thấy mình vội vã bỏ đi, không dám nhìn lại những cuộn len nhiều màu một lần nào nữa... Nhưng ngay cả những lúc phải trốn chạy như thế, chưa bao giờ, chưa một giây phút nào con ngừng nghĩ về mẹ.
         Hôm nay ngày giỗ mẹ, là ngày cách đây hai năm trước bầu trời sụp dưới chân con. Hai năm qua những người thân của mẹ vẫn quay quắt chống chọi để sống tiếp trong một thế giới không còn mẹ. Nhưng trong những giấc mơ ngắn ngủi của con, mỗi khi mẹ trở về, lúc nào nhìn mẹ cũng khỏe khoắn tươi vui, lúc nào ánh mắt mẹ với con cũng ấm áp vỗ về, như thể thế giới chưa từng đổi thay, bầu trời chưa từng sụp đổ, và chúng ta chưa bao giờ xa cách nhau lâu đến thế... 
         Chiều nay con về thăm mẹ, vẫn trời cao, mây trắng ấy, vẫn ruộng đồng núi đồi mênh mông ấy… Nơi mẹ nằm có cây khế xanh biếc, có cỏ non lấm tấm hoa vàng, có nắng lên buổi sớm sương xuống buổi chiều, có bầy chim rừng bay đi bay về với mẹ sớm tối. Về thăm mộ mẹ, con không gục xuống yếu mềm như mọi khi, con đã biết mỉm cười khi nói chuyện cùng mẹ, khi con đặt những bông cúc vàng tươi trước ảnh mẹ. 
         Bởi thế nên, con xin mẹ cứ thanh thản, cứ an lòng, vì con đang sống tiếp những ước mơ, những nuối tiếc, những thương yêu của mẹ, vì mắt con, tay con, tim con, sẽ thay mẹ tiếp tục ngắm nhìn và nâng niu hết mực những ngày đẹp đẽ dịu dàng của cuộc đời nhiều bão gió này. Mẹ nhé!
                                                                                                     Hà Trung, 13.10.2017

"Soledad"

If only you could see the tears in the world you left behind
If only you could heal my heart just one more time
Even when I close my eyes
There's an image of your face
And once again I come to realize
You're a loss I can't replace

Soledad
It's a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me
Soledad
In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me
Soledad

Walking down the streets of Nothingville
Where our love was young and free
Can't believe just what an empty place
It has come to be
I would give my life away
If it could only be the same
Cause I conceal the voice inside of me
That is calling out your name

Soledad
It's a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me
Soledad
In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me
Soledad

Time will never change the things you've told me
After all we're meant to be love will bring us back to you and me
If only you could see

Soledad
It's a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me
Soledad
In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me

Soledad





No comments:

Post a Comment

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...