Saturday, 5 August 2017

Thơ của trò

CHIA TAY

Là chúng mình không gặp nhau nữa
để dốc những chai say đến cạn nắng chiều
khóc cười vừa đủ trong cái gác xép
cậu coi như thế giới
và ngoài kia là một giấc mộng con...
Là chúng mình không gặp nhau nữa
Sẽ chẳng có cái ô vàng
đợi tớ
dưới cơn giông
một cái lắc vai lạnh như mưa tháng sáu
Ở lại đây đừng về
Chẳng ai đợi mình
ngoài những nỗi buồn đâu.
Là chúng mình không gặp nhau nữa
cùng lên đỉnh Bình Yên
ngắm mây chết thản nhiên
và cậu nói gì vu vu trong gió
Điều bí mật của một tương lai không có
mới nhức nhối làm sao
Là chúng mình không gặp nhau nữa
giản đơn như tan tầm thứ sáu
Một hạt bụi cũng đủ ngăn mắt tìm mắt
giữa khi đèn đỏ đang chất vấn những kiên nhẫn của người
Là chúng mình không gặp nhau nữa
Dù cậu không trốn đi
và ngày xanh còn dài như tóc tớ màu xanh
như hàng cây
vẫn xuề xòa bóng lá
trước ngày gục ngã.
Chỉ con sẻ buồn còn mãi những phân vân.

(23.6.2017)

KHÔNG ĐỀ

Thế gian ức triệu mưa ngâu
Không sầu bằng mình nhớ cậu
Mình nhớ cậu như trẻ thơ
Mơ kem chanh tan trong vòm miệng
Cái lạnh không nguôi nỗi nhớ
Mình nhớ cậu vào một ngày dấm dớ
Nắng nặng nghiêng cả cánh chuồn chuồn
Ước chi tố lốc giông cuốn
Phiền phức này đi...
Mình nhớ cậu như con chim thiên di
Va cọng mây bỗng ngỡ mình là cá
Va cọng gió tưởng mình như chiếc lá
Vẫn tìm ra
Cậu khóc giữa sân ga.
Mình nhớ cậu như tiểu quét lá đa
Chưa bao giờ thôi mộng
Về trần giới
Như thông
Nhớ củi cào bếp lửa
Cháy nữa đi
Cháy nữa đi


(31.7.2017)


Mình thích đọc thơ của trò. 
Trò làm thơ như người ta đi chơi, như chẳng có vẻ gì của “lao động nghệ thuật” cả. Như thể, trò trèo lên cái xe máy kì dị của trò, lượn vòng vòng ra phố một hồi, thế là một bài thơ ra đời.
Mà, câu cửa miệng của trò lúc nào cũng là “em viết cho vui thôi mà cô!”.
Quả như thế thật, thơ trò viết về tình yêu, luôn có cái vẻ bâng quơ, tùy hứng, nhiều câu thơ giống như những câu đùa. Như thể, trên đời chả có gì quan trọng cả, hoặc ngay cả những thứ quan trọng nhất (những thứ mà người ta từng nghĩ có thể chết vì nó), rồi thì người ta cũng có thể buông bỏ, hoặc đánh rơi, hoặc vô tình để quên nơi nào không biết.
Vậy mà không hiểu sao, khi đọc thơ trò, mình lại chỉ nhớ về những nỗi buồn trong đó, là phần đắng ngắt bên dưới những câu đùa, là chút nhập nhoạng chơ vơ, sau khi tia nắng cuối cùng của ngày đã tắt đi và bóng đêm còn chưa kịp đến. Là cảm giác, sau giây phút này, ta sẽ thuộc về đâu? Là sự đứt kết nối với chính mình khi một nỗi đau lớn lại mang hình hài của những lời bông lơn thản nhiên và vô hại.
Trò vốn là sinh viên khoa Văn, thích sách vở, thích lý luận, thích những chủ đề nghiên cứu khô khan và khó nhằn. Hồi năm ba trò có làm niên luận điện ảnh với mình - đối tượng nghiên cứu là một cái phim về bệnh viện tâm thần; sang năm tư mình gợi ý cho trò làm khóa luận về “Chất bạo lực trong phim…” gì đó - toàn những đề tài chẳng hề "thơ" chút nào! Trò mê đọc, kiến thức rộng nhưng tư duy lộn xộn, mình hay đùa cả Hà Nội có lẽ chỉ có mình và 1,2 người nữa hiểu trò muốn nói gì. Hễ trò cứ chuẩn bị nói là mình lại có cảm giác đám từ ngữ muốn biểu tình, chúng cứ len lén bỏ trò mà đi hết. Thế mà trong thơ, trò lại thật tự do, trò làm chủ mọi thứ, như thể đó mới là nơi chốn trò thực sự thuộc về. Như thể luôn có hai con người song song trong trò, mà hai con người ấy chẳng bao giờ chịu kết nối với nhau, nói chuyện với nhau, nhưng cứ luôn tò mò, băn khoăn, kinh ngạc về nhau. (Thế nên, mỗi bài thơ của trò đều như là một chấn động mà nửa này gây ra cho nửa kia vậy)!
Sáng nay trời rõ đẹp, mình dậy thật sớm, ra vườn tưới rau, bắt sâu, nhặt cỏ dại và hái đầy một rổ chanh, như một gardener chính hiệu :) Và, một thứ mùi mạnh mẽ từ những cuống chanh tươi còn chảy nhựa bay ra, thơm đến choáng váng.
Rồi, cũng nhanh như lúc đến, trong cơn gió sớm mai, mùi hương tan đi đột ngột đến mức gardener còn chưa kịp tin là nó có thực. 
Hóa ra, đó cũng giống cảm giác mỗi khi mình đọc thơ trò. 
Nếu trong đời, mỗi gặp gỡ, xúc tiếp, va chạm, mỗi nỗi buồn hay niềm vui, dù bé xíu xiu đều để lại chút mùi hương, như một chấn động nhỏ, dẫu chỉ là tự mình dành cho mình, dẫu chỉ ngất ngây vài giây thôi rồi tan đi vĩnh viễn, cũng đã đủ an ủi, cũng đã đủ cho cuộc đời này bớt vô vị và đáng để nếm trải hơn rất nhiều rồi, phải không trò?





No comments:

Post a Comment

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...