Friday 7 November 2014

Những vì sao đi vắng...

Chênh vênh, bất an, trống trải, bấn loạn, cuồng nhiệt, mê đắm… Thật khó có thể gọi tên chính xác cảm giác thật sự khi xem hai vở múa này: "Những vì sao đi vắng" và "Nơi ta từng bên nhau". 
Đó có phải là, một vẻ đẹp vừa mơ hồ vừa đầy khao khát của những điều-đi-vắng, của cái nằm đâu đó ngoài lề, của một tiếng thở dài len lén với quá khứ, của những đợt sóng hình thể chuyển động, va đập, hòa quyện ngoài khơi xa rồi bất ngờ tan rã, đứt gãy khi mới chạm bờ...? Cực đoan và nên thơ. Âm u và sống động… ? Hay đó chính là sự quẫy đạp của rất nhiều điều đã bị khái niệm hóa (tuổi trẻ, tình yêu, ký ức) trong một thực tại mênh mông, trống hoác, im lìm, giá lạnh và đầy bóng tối?
Giống như Louki ở “Quán café của tuổi trẻ lạc lối”, Naoko của “Những vì sao…” cũng không nắm bắt được sự hiện hữu của chính mình. Cô trôi dạt bên lề thực tại, tâm trí cô luôn trượt ra ngoài cô, ý nghĩ của cô như một kẻ thường đi vào đường ngược chiều. Trong khi ở "nơi đây", cô cũng đang ở một chốn khác. Và bởi thế, cô đứng lại chỉ là để là rời đi xa hơn, để ngày một xa cách chính mình.
Rồi, như Modiano đã viết, ở nơi ấy, “phố dẫn thẳng tới bầu trời, như thể dẫn tới một rìa vách đá”, ai có thể ngờ cái không gian đô thị ngột ngạt kia lại có thể dẫn tâm trí người ta đến một bầu trời rộng lớn, lạ lùng và vẫy gọi đến thế? Một câu hỏi lẩn thẩn là liệu Murakami có vui khi ông biết "Rừng Nauy" đã được trồng lại theo một cách hoàn toàn khác, trên vùng đất không có lời lẽ, xóa bỏ cả những nỗi xúc động mang tính “melo”, để chỉ giữ lại duy nhất một điều thôi: một nỗi buồn không đáy?










No comments:

Post a Comment

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...