Những cách tân của Godard trong Breathless
Hoàng
Cẩm Giang
Về vai trò của
Jean-Luc Godard trong lịch sử điện ảnh thế giới, Jason Kliot (hãng Open
City Pictures và Blow Up Films) viết : "Từ Godard đến phim ảnh hiện đại chính là
như từ Picasso đến nền nghệ thuật đương đại - cơ
bản là táo bạo và tiên phong, một người đàn ông không hề biết sợ, một người sẵn
sàng thử qua bất cứ điều gì trong bất kỳ mọi thể loại và thúc đẩy chúng đi đến
những đỉnh điểm của giới hạn." Breathless
(tên tiếng Pháp: À bout de souffle) là một trong những tác phẩm đầu tiên ghi tên vị “Picasso” này vào lịch sử điện
ảnh thế giới, đánh dấu sự ra đời
của trào lưu Làn sóng mới (Pháp) những năm 50 của thế kỷ XX.
Truyện kể như là cuộc phiêu lưu của tự sự
và nhân vật
Bộ phim gồm hai mạch tự sự
xoắn quyện vào nhau: một là cuộc rượt đuổi của cảnh sát với anh
chàng tội phạm liều lĩnh mang tên Michel; một là mối tình kỳ lạ của
Michel với cô phóng viên (kiêm bán báo) giàu tham vọng Patricia. Người
xem có thể chờ đợi một câu chuyện kiểu điều tra tội phạm ly kỳ, hấp
dẫn hoặc một chuyện tình lãng mạn, éo le. Nhưng cả hai điều đó hầu
như đều bị nhòe đi: Godard đã làm rạn vỡ những mong đợi thể loại
thông thường bằng cách “cá biệt hóa nhân vật” và di chuyển tiêu điểm
từ thế giới sự kiện sang thế giới cảm xúc nội tại của nhân vật
đó. Điều đó khiến cho các sự kiện và đường dây kết nối chúng không
còn nhiều sức nặng, cái trở nên quan trọng hơn cả là đời sống nội
tâm nhân vật, là những suy tư và cảm giác của chúng... Breathless cho ta một hành trình trải nghiệm đầy ngẫu hứng và phá cách của
những-người-trẻ trong một thế giới chật cứng những khuôn thước và
luật lệ già cỗi.
Theo hành trình
ấy, mọi thứ diễn ra đều có vẻ ngẫu nhiên, tình cờ. Lần
đầu tiên Michel chủ động tìm Tomachov, Patricia hay Antonio đều không gặp
được họ, nhưng anh lại thành công khi vô tình chạm mặt họ ở đâu đó
giữa Paris đông đúc mênh mông… Các nhân vật luôn có sự xúc tiếp, tương
tác lẫn nhau nhưng lại không có một mối kết nối thật rành mạch và
chặt chẽ (kể cả tình bạn, tình yêu… ). Và, không có bất cứ ai trong Braethless lên được kế hoạch trước
hoặc chính xác cho cuộc sống của mình.
Về cấu trúc phim, Godard từng tuyên
bố: "Một bộ phim cần phải có phần mở
đầu, phần giữa và phần kết thúc- nhưng không nhất thiết phải đi theo trình tự
ấy". Theo đúng tinh thần ấy, Breathless quả thực có lối mở đầu khá “lửng lơ”: chúng ta không biết
Michel “xuất xứ” từ đâu, quá khứ của anh ta thế nào, những mối quan
hệ thân thuộc của anh ta ra sao. Cái kết phim cũng bị “bỏ lửng”: Patricia
không hiểu gì về cử chỉ và câu nói của Michel trước khi chết. Nhân
vật bị ném vào “quãng giữa” của dòng chảy sự kiện: những đường
viền lịch sử quanh nó bị xóa mờ, nhường chỗ cho cuộc phiêu lưu bất
định của tâm hồn qua những va đập với đời sống thực tại.
Trong thế giới ấy, các quan niệm về giá trị dường như đều bị
thay đổi. Tội lỗi và trừng phạt, trung thành và bội phản, quá khứ
và tương lai, sự sống và cái chết,…. tất cả đều không còn giữ được
cái “ý vị” hệ trọng và tính chất trang nghiêm mà chúng ta vẫn quy ước
cho chúng. Michel
cướp xe không phải để bán lấy tiền, mà để vi vu trên xa lộ và bỡn
cợt những người đi đường; anh ta bắn cảnh sát cũng không hẳn vì giận
dữ mà chỉ như một trò đùa ngẫu hứng; Michel có rất nhiều phụ nữ trợ
giúp và “chào đón”, nhưng anh lại chỉ yêu Patricia – một người mới có
với anh vài ngày ngắn ngủi và luôn trì hoãn đi cùng anh để tiếp tục
đuổi theo những tham vọng của riêng mình; biết Patricia phản bội và
cảnh sát sắp đến nơi, Michel không tẩu thoát mà chạy ra trước mũi
súng cảnh sát rồi bị bắn gục trên đường phố Paris…. Dường như ở đây,
mọi hành động của nhân vật và diễn biến câu chuyện đều không có
những “động cơ” thật mạnh mẽ, những lý do thật rõ ràng – kiểu nhân
vật Hollywood.
Nhân vật của Godard là một khối
tính cách vừa sắc nhọn, quyết liệt lại vừa bí ẩn, khép kín. Đó
là kiểu nhân vật dấn thân và thụ hưởng cuộc sống: họ lao vào cuộc
đời bằng tất cả những trải nghiệm hiện sinh của mình, họ chống trả
lại sự phi lí của cuộc đời đó bằng sự phản kháng lại mọi định
kiến về giá trị (về tiền bạc, về tình yêu, về cái chết…), họ để
cho xúc cảm tự do dẫn dắt mọi bước đi của mình chứ không để bất cứ
tín điều “thiêng liêng” nào định hướng. Nhân vật nam chính từ phút
đầu tiên đến phút cuối cùng luôn tỏ ra giống một tay chơi ngông ngênh,
hào hoa hơn là một kẻ giết người bị săn đuổi. Anh ta thậm chí còn
học theo những điệu bộ hay dáng vẻ của Bogey – một tài tử điện ảnh
mà anh hâm mộ – như một sự giễu nhại với mẫu hình “anh hùng” vốn là
trung tâm của các tự sự kinh điển. Nếu như Faulkner (nhà văn mà
Patricia ngưỡng mộ) nói “giữa nỗi
đau và không có gì cả, tôi
chọn nỗi đau” thì Michel bật lại
“nỗi đau là một sự ngốc nghếch,
là sự thỏa hiệp, tôi chỉ muốn tất
cả hoặc không gì cả”. Chính
quan điểm sống và cá tính đặc biệt của Michel khiến cho Patricia mãi
không hiểu nổi anh: “điều gì ẩn sau khuôn mặt anh, tôi nhìn cả mười
phút rồi vẫn chẳng thấy gì”. Mỗi người theo đuổi một luồng suy nghĩ
riêng, một quan điểm sống riêng, chính vì thế mỗi người mãi mãi là
một cách cửa khép kín với người kia, là một ốc đảo riêng biệt bị cách
chia với thế giới.
Giống như nhân vật của Godard, nhân
vật trong tác phẩm của nhà văn Pháp F. Sagan (đặc biệt ở Buồn ơi, chào nhé) cũng cô đơn và
thất bại trong các mối quan hệ riêng tư, cũng nỗ lực lấp đầy khoảng trống
trong thời gian sống của mình bằng cách săn đuổi những niềm vui hiếm hoi và
bất chấp sự trả giá. Cécile của Sagan và Michel của Godard đều là
những nhân vật phóng khoáng, yêu tự do, thù ghét cuộc sống thanh bình và
sẵn sàng làm những việc điên rồ để có được sự trải nghiệm thực
sự.
Mục đích cuối cùng của những
trải nghiệm ấy là để chống lại nỗi cô đơn lạc lõng, chống lại sự
buồn chán bất lực cũng như những khung khổ và chế ước xơ cứng của
xã hội. Câu nói của Tolmachov với Michel trong Breathless (“Tớ đang như thỏi sắt bị rỉ đây”) hay câu khẩu
hiệu mà Michel vô tình bắt gặp trên tường (“Hãy sống mạo hiểm cho
đến cuối đời”) đều gián tiếp hay trực tiếp thể hiện điều đó. Để
chống lại việc bị “han rỉ” trong một cõi đời quẩn quanh, đơn điệu và
vô nghĩa lý, Michel của Godard cũng đã “sống qua” hết những gì “oanh
liệt” nhất, dữ dội nhất ở cuộc sống và tự ý chọn cái chết để
dừng chân khi bắt đầu thấy mệt mỏi (“tớ lãnh đủ rồi, tớ muốn nghỉ,
tớ mệt rồi”).
Dòng chảy “hiện sinh” trong góc máy, dàn
cảnh và ánh sáng
Là
một nhà lý luận điện ảnh sắc sảo, Jean-Luc Godard quan niệm về cách
tiếp cận một bộ phim “có hai cấp độ đọc: cái thấy được và cái không thấy được.
Cái mà bạn đặt trước máy quay là cái thấy được. Điện ảnh thật sự là những phim
trong đó có cái vô hình mà ta chỉ thấy được thông qua cái hữu hình.” Với Breathless, điều cần hướng đến
chính là những cái mà Godard gọi là “vô hình” này. Bằng việc sử
dụng đậm đặc các cách tân về kỹ thuật trên “bề mặt” khuôn hình, đạo
diễn cũng đồng thời mang đến một cách nhìn mới mẻ về thế giới hiện
thực ẩn chìm phía sau những cách tân kỹ thuật đó.
Trước hết, về cách dựng phim, các mối dựng thể hiện rõ rệt
một thế giới rã rời, bị chia cắt đến mức trống rỗng; sự kết nối
giữa các nhân vật và trong mỗi nhân vật là rất đỗi mong manh; và thế
giới được vận hành không phải theo những chế ước định sẵn mà do sự
tồn tại cá biệt, trực tiếp, hiện tồn của mỗi người tạo nên. Nhiều
cú dựng nhảy (jump cut) được sử dụng trong phim đã tác động mạnh đến
cảm giác của người xem. Chẳng hạn, ở trường đoạn “trong phòng
Patricia”: ngay sau cảnh Patricia nhìn Michel qua ống nhòm (quấn bằng
poster) là cảnh hai người hôn nhau – phút ấm áp hiếm hoi trong suốt cuộc
chuyện trò lan man rời rạc. Cú cắt dựng đột ngột khiến cho ấn tượng
về cái hôn, về cuộc phiêu lưu tình cảm mà hai người trẻ đang trải qua
được ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc thực sự lãng mạn và êm
đềm. Một pha “jump cut” khó quên khác: Patricia đứng trên đường phố,
giữa Michel và Antonio – máy quay liên tục dựng nhảy khuôn mặt của
Michel và khuôn mặt của Antonio, nhằm thể hiện cái nhìn dò xét và
khám phá của Patricia (về cảm xúc của hai người đàn ông qua sự tò
mò của một người phụ nữ).
Cách tân nổi bật khác của Godard trong phim là việc sử dụng
nhiều cảnh quay dài: máy quay bám theo những bước đi bất định hoặc
những cuộc đối thoại miên man của các nhân vật. Đoạn Michel bước vào
nơi làm việc của Tolmachov và nói chuyện với anh ta dọc hành lang,
đoạn Michel và Patricia trò chuyện trong phòng cô, đoạn phỏng vấn nhà
văn Parvulesco… là những ví dụ tiêu biểu. Xét trên phương diện cấu
trúc phim, các cảnh quay dài này đôi khi không phục vụ cho sự phát
triển của cốt truyện mà thậm chí còn đẩy câu chuyện trượt ra ngoài
mạch tự sự, đi theo những luồng suy tư và cảm xúc ngẫu nhiên của nhân
vật. Chính vì lẽ đó, chúng giúp người xem như hòa làm một với nhịp
sống, nhịp đi, nhịp thở của nhân vật, cùng với diễn viên phiêu lưu và
ngẫu hứng trong từng nét diễn… Bộ phim cũng có khá nhiều đoạn “độc
thoại nội tâm” của nhân vật, thực chất là những đoạn diễn viên đóng Michel
(Balmondo) trực tiếp đối diện với camera như thể đang nói với khán
giả. Một điều dễ nhận thấy khác trong Breathless là tác giả thường xuyên sử dụng máy quay cầm tay khiến khuôn
hình bị rung và gây cảm giác bất ổn về mặt hình ảnh. Bản thân lối quay đặc biệt này
đã cho thấy tính không thể đoán định của hiện thực – một hiện thực
mà không ai và không phương tiện kỹ thật nào (kể cả camera) có thể
nắm bắt trọn vẹn. Đây cũng là một lối quay mang
đậm màu sắc “hiện sinh” trong phim Godard.
Về dàn cảnh và ánh sáng, Breathless cũng có nhiều điểm đột phá
thú vị. Godard áp dụng khá triệt để lối chiếu sáng tự nhiên và
cách dàn cảnh giàu tính biểu tượng. Trong hành lang nơi Michel và
Tolmachov cùng bước đi, có lúc gương mặt Michel lẫn vào bóng tối
khiến người xem hoàn toàn không thể nhìn thấy anh. Bối cảnh căn phòng Patricia nơi “đôi tình nhân” trò chuyện cũng được
bố trí khá đặc biệt. Trong một không gian vừa nhỏ hẹp
chật chội, vừa nhập nhoạng sáng - tối, người xem không thể nhìn rõ những
biến động về sắc thái trên khuôn mặt hai nhân vật, nhưng bên ngoài cửa
sổ ánh nắng lại chan hòa, rực rỡ. Cô gái đứng quay lưng tựa vào cửa
sổ như một sự ngăn cách chàng trai với cuộc đời sống động rõ ràng ngoài
kia, trong khi khói thuốc bay khắp nơi như những điều mông lung vẫn mãi mờ
tỏ trong mối quan hệ của hai người. Ở một đôi cảnh, tác giả còn sử
dụng lối “đối thoại trong bóng tối”: có tiếng nhân vật
nói nhưng lại không có hình ảnh nhân vật. Dường như đó là những cuộc
“đối thoại ngầm”, hay đối thoại bên trong, thể hiện những giao tiếp
mang tính cá nhân và thầm kín giữa con người với con người. Chỉ
qua cách chiếu sáng đặc biệt đó, Godard đã lật phải, lật trái, soi vào
đến tận cùng, để rốt cục đẩy người xem đến nhận định: không thể có thứ
ánh sáng nào phán quyết được bóng tối trong con người. Phong cách dàn dựng
ánh sáng độc đáo của Godard đã giúp bộ phim có thêm sức mạnh đa
dạng hóa, phức điệu hóa thế giới tinh thần của nhân vật và thế
giới hiện thực trong tác phẩm.
*
* *
Chủ nghĩa hiện sinh suy tư về Tồn Tại xuất phát từ nghiệm
sinh của con người, và cho rằng Tồn Tại có trước Bản Chất. Trong Breathless, xuất phát điểm của cá nhân được đặc tả bởi cái từng
được gọi là "thái độ hiện sinh", hay tình trạng mất định hướng khi
đứng trước một thế giới có vẻ như vô nghĩa và phi lý. Bộ phim ra đời sau khi
Thế chiến II kết thúc, sự đổ vỡ niềm tin vào con người, cảm giác thất
vọng cùng nỗi hoang mang về một thế giới khủng hoảng về giá trị dường như
đã lan thấm sâu xa vào tâm hồn của thế hệ trẻ trong phim Godard. Cái mà tác phẩm điện ảnh này nắm bắt trước tiên là những
khoảnh khắc tồn tại mang tính hiện hữu, là cái cụ thể, trực tiếp,
đầy biến ảo đang diễn ra trước mắt chứ không phải một dòng chảy lớp
lang của các sự kiện hiện thực. Và đó chính là điều mà đạo diễn
gọi là “cái vô hình chỉ thấy được thông qua cái hữu hình” trong
mỗi tác phẩm điện ảnh – điều làm nên chiều sâu và sức sống lâu bền
của phong cách nghệ thuật Godard ./.
(*) Bài viết đã đăng trong Tạp chí Thế giới Điện ảnh, số 4.2011, tr.15-18.
No comments:
Post a Comment