Wednesday, 27 September 2017

Ô kìa, sông Ngân


Con người thật kì lạ, có khi vừa rách nát tơi bời vì đêm đen mưa giông bão lốc, vậy mà chỉ cần buổi sáng ngước lên thấy màu trời xanh lơ qua kẽ lá, nghe gió sớm se lạnh lướt trên những khóm cây gầy guộc dịu dàng, lại đã thương đến trào nước mắt, lại đã nghĩ sao mà đời rộng lượng với mình đến thế...
                                                           
                                                

                                                               
                                                                Đẹp vô cùng
                                                         Nhìn qua cửa giấy rách
                                                              Ô kìa, sông Ngân
                                                  
                                                             (Kobayashi Issa
                                                        (Viện E Hà Nội, 19.9.2017)
                                    
                                                                 
                                                  


                          

   

Thursday, 7 September 2017

Người ơi đừng buồn...


                         (Người ơi đừng buồn. Trần Trung Tín, Sơn dầu trên giấy ảnh, 1977)



ĐỪNG BUỒN NỮA, NGƯỜI ƠI
                                                      (Tặng họa sĩ)
   
                                
Đừng buồn nữa, người ơi
Nắng sắp tan rồi
Khi ngoài kia phố chưa lên đèn,
những vòm cây tìm nhau trong bóng tối

Đừng buồn nữa, người ơi,
dù ngực còn đau nhói,
dù Hôm qua khuất dạng đã lâu,
dù Hôm nay rã rời,
dù Ngày mai chưa tới,

Đừng buồn nữa, người ơi
Khi đến và đi,
khi mơ và thức
Khi cả hồ sâu không làm tan cơn khát,
khi một giọt sương cũng đủ cho người

Đừng buồn nữa người ơi, chim vừa hót lên rồi
Tấm rèm trắng khẽ bay,
ô cửa xanh vừa mở,
Có cơn mưa đi qua mặt toan vẽ dở,
Mặt trời cuối hè loang nước bao la

Người nhé đừng buồn, 
những tiếng chân thưa
Đừng buồn ngón tay gầy
Đừng buồn màu áo cũ
Đừng buồn môi khô vị nhớ
Đừng buồn da lạnh hương xưa

Xin đừng buồn
nếu buổi chiều đẹp nhất đã xa,
nếu nhà thờ Trái tim Jesus đã đổ,
nếu tượng Chúa cuối cùng đã vỡ,
Còn đó tiếng kinh cầu lan trong đêm sâu
                                               
Đừng gục xuống một mình
dưới vòm nắng thơm nâu
Đừng khép vội đôi mi
giữa đường xa bụi đỏ
Người có thấy không, chú chim cô lẻ
vẫn chẳng bay trở lại bầu trời

Chú chim dại khờ trong bóng tối kia ơi,
Có phải em muốn nói gì với người về mặt đất?
về cỏ dại, sương đêm,
về hàng rào dây leo tím biếc,
về những khóm hồng trong sương giá mùa đông,
về tia nắng cuối cùng trước lúc chiều buông,
về giấc mơ đêm qua khi người gặp người ở đó,
về những sắc màu người không thể vẽ,
về cây thập giá người mang chẳng rõ hình hài

Nên nhé, xin người, đừng buồn nữa, người ơi,...

                                                                                  (HCG. Hà Nội 6.9.2017)





Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...